Chuyện gia đình bạo hành

Chuyện là từ nhỏ cả ba lẫn mẹ đều đánh đập mình (từ lúc 2 tuổi đến cấp 2 thì bớt và cấp 3 thì chỉ có chửi rủa thôi). Lúc mình còn nhỏ, ba mẹ lúc nào cũng vịa cái câu “thương cho voi cho vọt” để tẩy não mình rằng chuyện ba mẹ mình bạo hành mình và em trai là chuyện bình thường, nhà nào cũng thế. Cho đến lúc mình đi du học ở cấp đại học, mình mới phát hiện ra gđ mình ko bình thường và mình học sâu về những lớp dạy tâm lý học bên Mỹ, mình mới phát hiện ra quá khứ bạo hành đã ảnh hưởng đến tâm lý và tự phá hoại các mối quan hệ bạn bè, tình cảm xung quanh mình sâu sắc đến thế nào. Lúc mình về VN thì mình chỉ muốn có một cuộc hội thoại yên bình với ba mẹ để chỉ ra rằng việc đánh đập con nít là không tốt thôi. Vậy mà ba mẹ mình phủ nhận mọi thứ, bảo rằng yêu thương mình nhất nhà và chưa bao giờ đánh đập hay chửi mình (?!) Mình cực kì sốc và ko ngờ ba mẹ mình lại lật mặt như vậy. Bên phía nhà ngoại, ông ngoại mình cũng đánh đập mẹ mình và các dì lúc nhỏ. Ba mình thì học võ lúc cấp 3 nên những đòn đánh của ba mình đối với mình lúc nhỏ là vô cùng chí mạng và đau đớn. Bây giờ mình trở về nước ngoài để đi học tiếp và cắt đứt liên lạc với gia đình vì mình cảm thấy tổn thương và đau đớn tột cùng khi mà chính ba mẹ mình phủ nhận những gì họ làm. Họ viện cớ rằng là đó chỉ là khác biệt văn hoá chứ vẫn ko thừa nhận họ đã làm gì sai cả. Mùng 1, em trai mình nhắn tin bảo rằng xin mình hãy tha thứ cho gia đình này rồi bảo nhớ mình nhưng mọi người thấy không, ba mẹ mình vẫn ko dám đối diện với sự thật, chịu trách nhiệm cho hành vi của mình và xin lỗi, chỉ kêu em trai mình và các dì mình liên lạc tạo sức ép để mình liên lạc họ mà ko hề đề cập với họ hàng mình lí do tại sao mình ko muốn nói chuyện với ba mẹ mình nữa. Mình luôn cảm thấy cả thời thơ ấu mình, chuyện ba mẹ bảo yêu thương mình như một lời dối trá đầy thao túng vì chưa bao giờ ba mẹ mình quan tâm mình thích cái gì, ước mơ như nào, học hành ra sao. Cả ba mình còn coi thường ngành học của mình, mẹ mình thì khinh mình ra mặt khi mình bảo muốn học cao học. Giờ mình cũng không biết làm gì tiếp theo. Mình không muốn nói chuyện với họ vì ba mẹ mình sẽ lại tiếp tục tụng kinh cái câu ba mẹ thương yêu mình nhất và những gì ba mẹ mình làm chỉ là khác biệt văn hoá.